Skip to main content

Posts

Showing posts from September, 2010

Truyện ngắn. Rất ngắn III

Mưa. Những cơn mưa. Đêm giá lạnh. Chiều buồn. Một chiếc lá rơi. Một chàng trai đang đi trên một con đường vắng tối tăm và ẩm ướt. Bước chân đi chầm chậm và luôn từ tốn. Như thể, cậu nghĩ, những bước chân của mình có thể chạm tới một thế giới khác dưới chân cậu và làm tổn thương thế giới đó. Cậu chậm rãi bước đi. Không vướng bận. Không ưu tư. Luôn là như thế. " Có hai thứ trong cuộc đời mà con cần phải tập dần cho quen: đó là sự tàn phá của thời gian và sự bất công của loài người " - mẹ chàng trai nói.  {that day}

Truyện ngắn. Rất ngắn II

Chàng trai nhìn ra ngoài. Trời đang mưa nhẹ. Đêm đã qua được một lúc lâu. Mưa rả rích như một bản nhạc trong đêm tối mịt mùng. Gió thổi. Cây lay. Chàng lặng lẽ và suy tư. "nếu có điều gì đó tuyệt đối, thì điều tuyệt đối ấy chắc hẳn là ko có điều gì tuyệt đối"-một người xa lạ.  {stars, moon and airplane.}
        ...bơ vơ một chút lòng mong mỏi      ngây ngơ lặng thầm một chút yêu lâng lâng một nỗi buồn muôn thưở        lặng ngắm mây xanh                  khó                        đổi                                    dời... {that afternoon}

Buổi tối. Buổi sáng và Buổi chiều.

Buổi tối là khoảng thời gian kì lạ trong ngày. Trong cơ thể tôi, mọi thứ biến đổi liên tục và không ngừng xoáy động không ngừng. Nếu ví với một guồng bánh của xe lửa cũng chưa thể diễn tả hết cái vẻ đẹp của những chuyển động bất tuân bất biến đấy. Ban đầu là những va chạm của những thiên thạch với nhau, sau đó là những chuyển động của những chiếc lá trên cành cây một ngày có bão và từ từ đến cuối cùng là sự chuyển động của một chiếc lá vàng rơi nhẹ từ không trung, thả mình trôi nổi theo những lớp không khí , va vào những phân tử khí , xoay tròn hay va đập vào chúng khiến chiếc lá trôi nổi trên không trung không theo một quy luật bất kì nào. Nhưng. Chiếc lá. Cuối cùng thì cũng sẽ rơi. Chạm vào nền đất. Khuấy động bầu không khí nhỏ bé dưới nền cỏ, làm những lá cỏ rung rinh cái sự mềm mại và căng mọng của chúng.  Đó là những biến đổi kì lạ trong tôi, tôi không thể hiểu chúng, tại sao chúng lại xảy ra và làm thế nào mà chúng lại có những hình dạng và màu sắc sống động đến như vậy. Tôi cũ

Truyện ngắn. Rất ngắn I

Cô ấy nhìn lại. Những năm tháng đã trôi đi quá nhanh trong cuộc đời cô.  Và "cái còn lại chỉ là hoang mạc"-(Haruki Murakami ). {that eyes}