Skip to main content

yên ổn ?

giờ thì mình lại thấy bất yên ổn trong cái thế giới quá nhỏ bé của chính mình. buổi sáng thức dậy sẽ là những câu hỏi như: " chà ngay hôm nay làm gì nhỉ ? " và " ngày hôm nay sẽ như thế nào nhỉ ". nhưng rốt cuộc thì vẫn là những khoảng trống yên lặng chảy dài theo dòng thời gian.
chẳng hạn có một dòng sông nhỏ, chảy về một cái hồ tròn trong vắt và lấp lánh ánh sáng mặt trời. thì mình sẽ trôi về từ đầu nguồn vậy. đầu tiên mình sẽ làm một cái thúng lớn bằng cao su. sau đó sơn lên màu xám nhạt nhờ nhờ. rồi đặt bên cạnh một cái radio hạng hai rẻ tiền phát liên tục một cái đài nào đó không rõ. chỉ nghe thấy tiếng ồn ào của những người nói và tiếng rè rè mè nheo phát theo một nhịp điệu dúc dắc liên tục nào đó không rõ. cứ vậy đi. rồi ta sẽ kiếm một cái gối, một cái chăn nếu trời lạnh. còn gì nữa nhỉ, chẳng rõ.
và mình sẽ đặt mình vào lòng thúng. trôi nhẹ theo chiều dài con sông. trôi đi mãi.
đến khi hắn chạm vào bờ hồ tròng trong vắt ấy. hắn dội lại và lập lừng lắc lư ẩy ẩy nhẹ ra gần giữa hồ.
đó là khi những khoảng lặng lắng lại trong tim. và thấy tim mình đập thật nhẹ như sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng.
chắc hẳn là mình luôn có một ảo tưởng về một cuộc sống hoàn hảo và lý tưởng ấy. chắc hẳn vậy thôi.
"when i was young, i listened to the radio, waitin' for my favorite song, and when they play i sing along....it makes me smile"

Comments

Popular posts from this blog

Something i did back in my uni.

...

Tôi luôn nghĩ mình là sinh vật cô đơn nhất vũ trụ này cơ. Tôi không có một người bạn thật sự thân nào. Ngay cả cô bạn thân mà tôi đang nói về cũng không thể nào là bạn tôi được. "Nói thế thì có tiêu cực quá không nhỉ" Và đừng nghe nhé. Cô bạn lì lợm của tôi ạ. Tôi không rõ những hỉ, nộ, ái, ố đang diễn ra trong tâm bạn. Nhưng tôi biết, tôi đã từng trải qua những cảm xúc tương tự. Dù nó nằm ở một "chiều không gian" khác. Một thế giới khác- tôi nói. Tôi là một sinh vật mà ở đó, thế giới quay quanh tôi. Tôi định nghĩa thế giới theo cách nhìn của tôi. Tôi không còn bận tâm thế giới đó nghĩ những điều gì, vì điều đó sẽ khiến tôi tổn thương đến vô cũng. Ngay cả những cảm xúc đơn thuần, nhẹ nhàng nhất, đã không còn có thể len lỏi trong tôi. Trong cái tôi ấy. Tôi cô đơn nhất vũ trụ. Nói thế mà chỉ để là nói thế thôi. Những dòng tôi viết không dành cho ai cả. Chỉ tôi thôi. Cô bạn thân hỡi. Đừng đọc nhé. Đừng hiểu theo những gì mà cô hiểu nhé. Đừng nghĩ những gì mà cô đ...