Skip to main content

...

hôm trước nằm mơ thấy mình về nhà. chả rõ làm gì. chỉ biết mình ở nhà và đứng trước cổng của nội trú nhìn lên. cái lầu 6. 
mà mơ với chả mộng. chỉ là cái cớ cho câu chuyện này thôi. kể từ đâu nhể. chẳng biết. cứ kể vậy nhé. như không có ai nghe cả, không có ai đọc cả. chỉ là một chút vẩn vơ và ta hứng chí kể chuyện vậy thôi. 
chuyện là thế này. tất cả đều nằm trong cuốn nhật ký mà mình hằng ngày viết. kể cả những ngày đi thi. những giờ lên lớp. kể cả những ngày mình nằm ốm. viết đến khi hết cuốn sổ thì thôi. 
lúc đấy thì dừng lại được rồi ấy nhể. và ta sẽ gói ghém lại và đem đi tặng. vì ta chẳng giữ để làm gì. 
vốn dĩ ta chẳng muốn giữ bất cứ vật gì bên mình. ta sẽ bảo: 

vướng víu.
chỉ thế thôi. để xem ta viết gì nhể. những câu chuyện nhỏ hơn. ta mong một ngày sẽ được gặp lại những câu chuyện ấy. tựa như ta được gặp lại mấy ông bạn thân và vỗ vai hỏi thăm sức khỏe. ta sẽ cười ngất như quả đất. 
câu chữ của ta luôn ngắn và cụt ngủn. kiểu như : that's it ? ta cũng chỉ cười bảo : uhm, that's it. vì vốn dĩ mỗi từ ngữ vang lên trong đầu ta lớn đến mức ta chỉ muốn bịt tai lại và viết. kiểu như thế. ta vốn không có khả năng viết dài mà. nhưng như vậy thì làm sao viết hết. nên chỉ là mỗi khi viết, ta sẽ cố gắng nghĩ tới vấn đề ấy sâu đến mức ta chỉ còn nghe thấy những tiếng cử động của khớp ngón tay(-sờ) kiểu như vậy ấy. gì nữa nhỉ ?
à , sắp hết mùa xuân rồi, chuẩn bị sang mùa hè, suốt ngày mưa với chả gió. đến nhức cả đầu. 
(nhớ là ta chẳng viết cho ai cả, ai đọc cũng chả quan trọng, mà mình viết mình đọc vẫn hay hơn nhể, rồi sau này nhìn lại sẽ thấy những dòng chữ mình viết hồi ấy mới lửng lưng giữ trời và lủng cà lủng củng ra sao). kiểu như ta khoe ta viết hay và sẽ có chắc chắn 1 người đọc ấy. chán ! 
phải chi chẳng có ai đọc nhỉ....
lại thế nữa rồi. 
thế giới lại quay quanh ta và ta nắm giữ chìa khóa và những con đường. kể ra thì mình tưởng tượng đến phát gớm ấy nhể. mấy ngày ngày rảnh quá đỗi. rảnh đến bủn rủn tay chân. tuần sau thì tiếp tục khóa học hè. chưa chỉ đã phải học lại,chả được nghỉ cái quỷ gì cả. thế là xong, mai mốt chuyển nhà. đồ chuẩn bị đi chưa xong. chà, nhiều người rủ mình đi chơi thế nhỉ. nào là anh Dũng rủ đi Ric mua chân gà về nhậu. thằng Đức rủ qua flat của nó chơi ps3 move với thằng bạn người Thái giàu có nấu ăn ngon của nóa. nào là hội anh Thọ thằng Ân rủ đi chơi dota với e-sport. Kevin thì thì rủ đi đâu đó chơi cuối tuần nếu trời đẹp 
tổ sư, làm như người máy ấy. mai mưa nữa đi thì đỡ nhọc mình. 
nhiều lúc mình thấy quên mất cái "bản thân cũ" của mình khi trước rùi. chẳng ra làm sao cả. chẳng ra làm sao cả. không biết hai người kia nhận được đồ mình gửi chưa nhỉ. 
mẹ giờ sao nhỉ ? 
mai chắc khóa blog lại. 

Comments

  1. This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

        ...bơ vơ một chút lòng mong mỏi      ngây ngơ lặng thầm một chút yêu lâng lâng một nỗi buồn muôn thưở        lặng ngắm mây xanh                  khó                        đổi                                    dời... {that afternoon}

sneak peek: irina graewe

for our first  sneak peek  of the day we’re so pleased to take you to hamburg, germany and the home of  irina graewe . irina, who started school training to be a tailor, later shifted her focus to interiors and design, and these days she works as a freelance stylist. be sure to check the images after the jump because her workspace – with an incredible collection of all things white – is a must see! and if that’s still not enough, you can find additional images  here , and more of her work  here .  {thanks so much, irina!}  - anne [above: I’m a bit of a magazine junkie and just HAVE to keep them all and as there isn't enough space in my workspace, so I keep them in our hallway. We liked the idea of having really cheap and simple lights in the hallway, however wanted to do something with them, so we had the idea to spray paint some of the paper balloons black and penciling black lines on the other ones (paper light shades from ikea and habitat)]. Sofa is by Hans J. Wegner for Getam

Đêm

Một đêm nọ tôi thấy mình rất lạ. Cảm giác cơ thể giống như một con người khác vậy. Nhưng cái cảm giác ấy không tồn tại được lâu, chỉ khoảng 5 giây, hoặc có thể lâu hơn. Rồi cảm giác ấy vụt tắt. Như tắt cầu giao điện vậy. Tiếng kèn đám ma vẫn kêu dăng dẳng. Đằng khu ấy có 2 người chết.