Skip to main content

Táo. Guitar và Thú nhồi bông.

Mấy ngày nghỉ là những ngày thảnh thơi cũng là những ngày kinh khủng nhất. Có cảm giác như mình đang bơi trong hồ tuyệt vọng vậy.
Cô ấy nói: anh giống Lạc Hi trong Bong bóng mùa hè. Rồi cuối cùng, anh cũng sẽ không có tình yêu của mình. Vậy tại sao mấy phút trước, cô ấy còn nói nhớ mình nhiều lắm.
Con gái thật khó hiểu và thật kì cục. Cứ làm mọi chuyện rối tung lên như thế thì được gì chứ, thật chán quá đi. Sống đơn giản không được sao, một là một hai là hai. Cứ thế mà sống. Khó khăn cùng nhau giải quyết, vui buồn thì ngồi tán dóc, cứ thế thật là hạnh phúc, có vậy thôi mà.
Thôi, sang vấn đề khác. Nhớ những ngày ngồi trong phòng ăn của nội trú và ngồi làm bài thầy Tuấn giao, nhìn ngoài trời, mưa đang rơi đều đều theo cái nhịp điệu của nó. Cứ thế thời gian trôi. Tí tách như những nốt nhạc. Nhớ cái bài First Kiss trong album OST của Secret, chợt lại nhớ nhiều thứ quá.
Thật ra thì cũng chẳng muốn viết nữa, vì mấy phút trước, cảm hứng đã đi đâu mất rồi, ăn xong là chỉ muốn nằm ra một đống và nhìn trần nhà thôi.
Quả táo lăn lăn trong đầu. Mình cứ nghĩ về táo. Về những thành phần dưỡng chất có trong nó. Được một lát, mình lại ngồi dậy và đi gọt 1 quả, cắt ra làm 5, rắc muối lên. Pha trà và ngồi ăn táo. Trà ra hết là mình cũng vừa ăn hết táo. Gọn gàng. Lại bỏ mấy cái vỏ đo đỏ xanh xanh vào trong thùng rác và cầm cốc trà lên ngửi ngửi, uống một hụm, thở ra đánh thượt và ngồi trước cái tivi không đụng đậy.
Mình có thể ngồi ở đấy đến bao giờ nhỉ. Giờ lại thấy mình như đang ngồi trên mây, gió thổi cuồn cuộn, nhưng mình không cảm giác thấy bất kì điều gì, kể cả sự hiện diện của nó. Chỉ thấy gió thổi liên hồi và những đám mây cứ lăn lăn. Giống như những quả táo. Chúng cứ lăn lăn lăn.
Hết tách trà.
Vào phòng. Bài First Kiss lại bật lên. Lại thấy thật ngọt ngào quá thể. Hai tay chống lên, mình cứ ngồi nhìn cái màn hình, chợt thấy lạ là sao mấy hôm nay không thấy có notification nào cả. Cứ lèo tèo được vài cái thì toàn của người ta. Mình cũng lăng xăng xông vào comment cho nó có.
Hầu hết notification đều của Yến. Hình như đến 90% hay sao ấy. Nếu mà thống kê ra là vậy.
Lại tắt. Thôi. Mai lại dậy muộn thì sao. Mấy hôm nay cứ thế mà ngủ đến tận 1 hay 2 giờ chiều. Chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Ngủ vậy. Cái con cọp nhồi bông che kín cái đầu guitar nhìn đến muốn phì cười.
Mấy tấm hình mình muốn post lên mà chưa kịp post lên đây. Thui thì để bây giờ post vậy.
Red helicopter. Don't know why you appeared black. 
Lovely morning. We had heaps of fun in the soccer field though. 
Kirran defended very well that day, but unluckily we lost.  7-1
He is "the player of the day". He sure played awesome game.
But the game is for the team who play in group.  So they beat us damn hard. 
A dog of a handicapped man, he is so cute. But still, Splot is cuter. 
on the way home, i saw this girl in a Gift shop.
Ngày hôm đó thật sự rất là hay ho, nhưng sau đó thì toàn ở nhà và tu. Thật là chán. Hay mình chuyển sang làm học sinh hư nhể.

Comments

Popular posts from this blog

Something i did back in my uni.

...

Tôi luôn nghĩ mình là sinh vật cô đơn nhất vũ trụ này cơ. Tôi không có một người bạn thật sự thân nào. Ngay cả cô bạn thân mà tôi đang nói về cũng không thể nào là bạn tôi được. "Nói thế thì có tiêu cực quá không nhỉ" Và đừng nghe nhé. Cô bạn lì lợm của tôi ạ. Tôi không rõ những hỉ, nộ, ái, ố đang diễn ra trong tâm bạn. Nhưng tôi biết, tôi đã từng trải qua những cảm xúc tương tự. Dù nó nằm ở một "chiều không gian" khác. Một thế giới khác- tôi nói. Tôi là một sinh vật mà ở đó, thế giới quay quanh tôi. Tôi định nghĩa thế giới theo cách nhìn của tôi. Tôi không còn bận tâm thế giới đó nghĩ những điều gì, vì điều đó sẽ khiến tôi tổn thương đến vô cũng. Ngay cả những cảm xúc đơn thuần, nhẹ nhàng nhất, đã không còn có thể len lỏi trong tôi. Trong cái tôi ấy. Tôi cô đơn nhất vũ trụ. Nói thế mà chỉ để là nói thế thôi. Những dòng tôi viết không dành cho ai cả. Chỉ tôi thôi. Cô bạn thân hỡi. Đừng đọc nhé. Đừng hiểu theo những gì mà cô hiểu nhé. Đừng nghĩ những gì mà cô đ...