Buổi tối là khoảng thời gian kì lạ trong ngày. Trong cơ thể tôi, mọi thứ biến đổi liên tục và không ngừng xoáy động không ngừng. Nếu ví với một guồng bánh của xe lửa cũng chưa thể diễn tả hết cái vẻ đẹp của những chuyển động bất tuân bất biến đấy. Ban đầu là những va chạm của những thiên thạch với nhau, sau đó là những chuyển động của những chiếc lá trên cành cây một ngày có bão và từ từ đến cuối cùng là sự chuyển động của một chiếc lá vàng rơi nhẹ từ không trung, thả mình trôi nổi theo những lớp không khí , va vào những phân tử khí , xoay tròn hay va đập vào chúng khiến chiếc lá trôi nổi trên không trung không theo một quy luật bất kì nào. Nhưng. Chiếc lá. Cuối cùng thì cũng sẽ rơi.
Chạm vào nền đất. Khuấy động bầu không khí nhỏ bé dưới nền cỏ, làm những lá cỏ rung rinh cái sự mềm mại và căng mọng của chúng.
Đó là những biến đổi kì lạ trong tôi, tôi không thể hiểu chúng, tại sao chúng lại xảy ra và làm thế nào mà chúng lại có những hình dạng và màu sắc sống động đến như vậy. Tôi cũng yêu buổi tối nhất. Yên lặng và dòng không khí điều hòa nhất. Không sôi nổi như buổi sáng. Không gắt gao như buổi trưa. Cũng chẳng làng nhàng như buổi chiều.
Buổi tối là buổi tối, đơn giản vậy thôi. Nó yên. Nó lặng. Nó ngọt ngào như kẹo.
Tôi hay thức rất khuya. Những lần thức khuya bao giờ cũng khiến tôi bỏ qua buổi sáng. Làm trong tôi mất đi một phần ý thức về tính sôi nổi thường trực vẫn đang núp đâu đó trong một góc tối của tâm trí, chỉ chực tôi mở cửa là nó nhảy vụt ra. Nhưng giờ thì nó vẫn im lặng và chờ đợi. Ngoan ngoãn như một con cừu non đang gặm cỏ.
{cái đáng sợ là con cừu non có thể chạy ra khỏi hàng rào và bị xe trên đường cao tốc đè bẹp}
Tôi vẫn còn nhớ về cái xác nhỏ bé của con cừu trên đường chúng tôi đang đi. RÕ MỒN MỘT. Nó nằm yên như chưa bao giờ được ngủ. Yên tĩnh đến khủng khiếp. Và xe của chúng tôi vẫn tiếp tục chạy. Vượt qua cái thân xác bé nhỏ ấy.
Và tôi lại yên lặng.
.
.
.
...Mỗi khi ngoái đầu nhìn lại quãng thời gian học ở trường. Thì những ngày học buổi sáng luôn mờ nhạt mà ao ảo như một đám sương mỏng che mờ ký ức của những buổi sáng ấy. Tất cả những gì tôi còn nhớ là cái cảm giác của cái không khí lành lạnh và có phần âm u của sáng sớm. Khi mà bầu không khí còn chưa định hình cái phân khu chức năng của buổi sáng. Kiểu như ta pha mỡ vào một cốc sữa vậy. Nó không là sữa, nó không là mỡ. Nó không ra một hình thù và chức năng nhất định nào cả. Nó chỉ là nó thôi. Là một hình thái khác. Một hình thái của những cây xanh còn chưa nhả hết các-bo-nic và chưa thể sản sinh ô-xy. Đó là một hình thái của những tay trộm la liếm những người đi tập thể dục buổi sáng. Đó là hình thái của những ông trung niên bụng bia, những bà mà mỡ dắt đầy quanh bụng, hai cánh tay, núc ních trên cổ hay những cụ già ông già và đôi khi là những thanh niên trai tráng chạy hùng hục khoe mẽ với các chị mới lớn đôi mươi đang đi thành từng nhóm. Đó là hình thái của những con người mong muốn thay đổi một cái gì đó. Hoặc cũng chỉ là một hình thái của những con người chỉ muốn giữ cho cuộc sống được bình yên. Tất cả họ đều đáng quý. Hình thái đó là một con đường. Hai hàng cây viết. Một nhà trẻ. Một đứa trẻ.Một ngôi trường.Lại một ngôi trường khác. Một gian hàng xôi lạp xưởng hay mì xào ngòn ngọt. Một tờ giấy bạc 5 ngàn màu xanh xanh. Một người bác đáng mến mà sáng nào cũng chở đi học. Một cô bé có nụ cười tỏa nắng.Và những sự kì diệu của buổi sáng.
.
.
.
...Buổi tối. Và buổi chiều không khác nhau lắm.
Nhưng nó làng nhàng và lười biếng như một con mèo béo nhiều lông đang nằm sưởi nắng bên hiên nhà. Ngoài ra. Không có gì đặc biệt.
À có. Đó là những buổi chiều hiếm hoi đi tắm biển với ông và Tùng.
Ông luôn bắt hai đứa bơi và kì cọ người. Ông nói : " biển mang đến cho chúng ta rất nhiều, hãy trân trọng nó"
Chỉ vậy thôi.
Đi ăn tối vậy.
Chạm vào nền đất. Khuấy động bầu không khí nhỏ bé dưới nền cỏ, làm những lá cỏ rung rinh cái sự mềm mại và căng mọng của chúng.
Đó là những biến đổi kì lạ trong tôi, tôi không thể hiểu chúng, tại sao chúng lại xảy ra và làm thế nào mà chúng lại có những hình dạng và màu sắc sống động đến như vậy. Tôi cũng yêu buổi tối nhất. Yên lặng và dòng không khí điều hòa nhất. Không sôi nổi như buổi sáng. Không gắt gao như buổi trưa. Cũng chẳng làng nhàng như buổi chiều.
Buổi tối là buổi tối, đơn giản vậy thôi. Nó yên. Nó lặng. Nó ngọt ngào như kẹo.
{bokeh night} |
Tôi hay thức rất khuya. Những lần thức khuya bao giờ cũng khiến tôi bỏ qua buổi sáng. Làm trong tôi mất đi một phần ý thức về tính sôi nổi thường trực vẫn đang núp đâu đó trong một góc tối của tâm trí, chỉ chực tôi mở cửa là nó nhảy vụt ra. Nhưng giờ thì nó vẫn im lặng và chờ đợi. Ngoan ngoãn như một con cừu non đang gặm cỏ.
{cái đáng sợ là con cừu non có thể chạy ra khỏi hàng rào và bị xe trên đường cao tốc đè bẹp}
Tôi vẫn còn nhớ về cái xác nhỏ bé của con cừu trên đường chúng tôi đang đi. RÕ MỒN MỘT. Nó nằm yên như chưa bao giờ được ngủ. Yên tĩnh đến khủng khiếp. Và xe của chúng tôi vẫn tiếp tục chạy. Vượt qua cái thân xác bé nhỏ ấy.
Và tôi lại yên lặng.
.
.
.
...Mỗi khi ngoái đầu nhìn lại quãng thời gian học ở trường. Thì những ngày học buổi sáng luôn mờ nhạt mà ao ảo như một đám sương mỏng che mờ ký ức của những buổi sáng ấy. Tất cả những gì tôi còn nhớ là cái cảm giác của cái không khí lành lạnh và có phần âm u của sáng sớm. Khi mà bầu không khí còn chưa định hình cái phân khu chức năng của buổi sáng. Kiểu như ta pha mỡ vào một cốc sữa vậy. Nó không là sữa, nó không là mỡ. Nó không ra một hình thù và chức năng nhất định nào cả. Nó chỉ là nó thôi. Là một hình thái khác. Một hình thái của những cây xanh còn chưa nhả hết các-bo-nic và chưa thể sản sinh ô-xy. Đó là một hình thái của những tay trộm la liếm những người đi tập thể dục buổi sáng. Đó là hình thái của những ông trung niên bụng bia, những bà mà mỡ dắt đầy quanh bụng, hai cánh tay, núc ních trên cổ hay những cụ già ông già và đôi khi là những thanh niên trai tráng chạy hùng hục khoe mẽ với các chị mới lớn đôi mươi đang đi thành từng nhóm. Đó là hình thái của những con người mong muốn thay đổi một cái gì đó. Hoặc cũng chỉ là một hình thái của những con người chỉ muốn giữ cho cuộc sống được bình yên. Tất cả họ đều đáng quý. Hình thái đó là một con đường. Hai hàng cây viết. Một nhà trẻ. Một đứa trẻ.Một ngôi trường.Lại một ngôi trường khác. Một gian hàng xôi lạp xưởng hay mì xào ngòn ngọt. Một tờ giấy bạc 5 ngàn màu xanh xanh. Một người bác đáng mến mà sáng nào cũng chở đi học. Một cô bé có nụ cười tỏa nắng.Và những sự kì diệu của buổi sáng.
{morning glory} |
.
.
.
...Buổi tối. Và buổi chiều không khác nhau lắm.
Nhưng nó làng nhàng và lười biếng như một con mèo béo nhiều lông đang nằm sưởi nắng bên hiên nhà. Ngoài ra. Không có gì đặc biệt.
À có. Đó là những buổi chiều hiếm hoi đi tắm biển với ông và Tùng.
Ông luôn bắt hai đứa bơi và kì cọ người. Ông nói : " biển mang đến cho chúng ta rất nhiều, hãy trân trọng nó"
Chỉ vậy thôi.
{that road. i bike} |
Đi ăn tối vậy.
Comments
Post a Comment