Skip to main content

Truyện ngắn. Rất ngắn III

Mưa. Những cơn mưa. Đêm giá lạnh. Chiều buồn. Một chiếc lá rơi. Một chàng trai đang đi trên một con đường vắng tối tăm và ẩm ướt. Bước chân đi chầm chậm và luôn từ tốn. Như thể, cậu nghĩ, những bước chân của mình có thể chạm tới một thế giới khác dưới chân cậu và làm tổn thương thế giới đó.
Cậu chậm rãi bước đi. Không vướng bận. Không ưu tư. Luôn là như thế.




" Có hai thứ trong cuộc đời mà con cần phải tập dần cho quen: đó là sự tàn phá của thời gian và sự bất công của loài người " - mẹ chàng trai nói. 


{that day}

Comments

  1. This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Something i did back in my uni.

...

Tôi luôn nghĩ mình là sinh vật cô đơn nhất vũ trụ này cơ. Tôi không có một người bạn thật sự thân nào. Ngay cả cô bạn thân mà tôi đang nói về cũng không thể nào là bạn tôi được. "Nói thế thì có tiêu cực quá không nhỉ" Và đừng nghe nhé. Cô bạn lì lợm của tôi ạ. Tôi không rõ những hỉ, nộ, ái, ố đang diễn ra trong tâm bạn. Nhưng tôi biết, tôi đã từng trải qua những cảm xúc tương tự. Dù nó nằm ở một "chiều không gian" khác. Một thế giới khác- tôi nói. Tôi là một sinh vật mà ở đó, thế giới quay quanh tôi. Tôi định nghĩa thế giới theo cách nhìn của tôi. Tôi không còn bận tâm thế giới đó nghĩ những điều gì, vì điều đó sẽ khiến tôi tổn thương đến vô cũng. Ngay cả những cảm xúc đơn thuần, nhẹ nhàng nhất, đã không còn có thể len lỏi trong tôi. Trong cái tôi ấy. Tôi cô đơn nhất vũ trụ. Nói thế mà chỉ để là nói thế thôi. Những dòng tôi viết không dành cho ai cả. Chỉ tôi thôi. Cô bạn thân hỡi. Đừng đọc nhé. Đừng hiểu theo những gì mà cô hiểu nhé. Đừng nghĩ những gì mà cô đ...